maintop

Truyện cổ tích Nhật bản - Tỉnh HIROSHIMA

CÁO TRẢ ƠN
Japanese Japanese French

Chuyện kể của thành phố Tamiyoshi ở tỉnh Hiroshima.
Ngày xửa,ngày xưa có ông lão tên là Hiđê sống ở dưới chân núi.Ông rất hiền lành,chăm chỉ làm việc nhưng rất nghèo.Một ngày nọ khi trời sắp tối,ông lão chuẩn bị vác củi xuống núi thì chợt nghe thấy tiếng khóc rên phát ra từ trong bụi rậm.
「Ai đấy? Ơi, sao vậy hả? Ở đâu đấy?Tiếng khóc rên ấy chỉ ở quanh đâu đây.」
「Cứu,cứu ,cứu cháu với.Đau..đau quá!」
「À,hoá ra là Cáo con đau lắm hả? Cháu bị đau ở chân à?Thôi nín ngay,nín ngay.」
「Mẹ cháu bị ốm.Cháu vào rừng hái quả cho mẹ.Nhưng đã bị ngã vì vấp phải gốc cây ,hu..hu...hu.」
「Ừ,ừ là vậy, ra là vậy à?Vì không mang theo thuốc nên ta dùng nước bọt chấm vào vết thương,làm như vậy máu sẽ cầm ngay.Rồi ta lấy khăn lụa này băng vết thương lại là xong.」
「Cám ơn ông ạ, rồi cháu còn phải đi hái quả mang về cho mẹ .」
「Không phải lo,để ta hái quả hộ rồi cháu mang về.」
「Ồ,quả thật ông lão Hiđê đúng là người tốt bụng như lời người ta đồn.」
「Đây có đủ cho hai mẹ con cháu.Cáo con à, cháu chăm sóc mẹ chu đáo nhé.」
「Vâng ,ông lão Hiđê.Cháu cám ơn ông,cám ơn ông nhiều lắm ạ!」
「Không có gì,không có gì, ta vui lắm cháu quả là cáo con biết thương mẹ.Chân cháu mau khỏi thì thật là tốt.」
Cáo con vừa ngoái đầu lại phía sau vừa đi về.
Sau đó bốn năm ngày ông lão Hiđê lại vào núi đốn cây,
「Ồ..là cháu hả, là Cáo con lần trước bị thương ở chân phải không? Chân của cháu đã khỏi chưa?」
「Cháu cám ơn ông đã giúp đỡ.Nhờ có ông mà bệnh của mẹ cháu cũng đã khỏi và cả chân của cháu nữa.Ông xem này nó đã khỏi hẳn rồi.Hôm nay mẹ bảo cháu đến đây mời và dẫn ông về nhà.」
「Ồ, ra là vậy.Thật là tốt bệnh của mẹ cháu đã khỏi,thế thì nhanh lên nào!Dẫn ta đi nào.」
「Ông lão Hiđê lắm lấy tay cháu ,ông chú ý không lại bị vấp ngã ,chúng ta sẽ đi xuyên qua đường rừng.」
「A...haha,chúng ta đi nào!Đừng vội vàng như vậy không lại ngã bây giờ.Thật lạ ta thấy hồi hộp quá.Ở bên cạnh Cáo con vui thật đấy . hahaha.」
「Mẹ ,mẹ ơi,ông lão Hiđê đã tới rồi này.」
「Ông lão Hiđê ạ,thật tốt quá ông đã tới.Lần trước nhờ có ông giúp đỡ nên hai mẹ con tôi đã khỏi.Cám ơn ông nhiều lắm ạ.Hôm nay mời ông tới là để trả ơn ông .Cái khăn đỏ quấn đầu này là vật quý của nhà Cáo chúng tôi,mong ông nhận cho ạ.」
「Ồ,không,không.Ta không thể nhận vật có giá trị như vậy được.」
「Ông đừng từ chối như vậy. Khi quấn cái khăn này vào đầu có thể nghe thấy mọi thứ nên dù thế đi nữa tôi cũng muốn ông lão Hiđê dùng thử.」
「Ông Hiđê ơi, mẹ cháu đã nói vậy ông nhận đi ạ.」
「Ừ, thế thì ta xin nhận,ta cám ơn hai mẹ con!」
「Ông lão Hiđê ơi,hãy đến nhà chúng tôi chơi bất kể lúc nào nhớ!」
Và rồi Cáo con đưa ông lão xuống chân núi.Về tới nhà ngay lập tức ông lão Hiđê quấn thử cái khăn lên đầu.
「Ariyaa,koriyaa... chuyện gì thế nhở?Ông nghe thấy tiếng nhạc hội huyên náo.」
「Pi...hiyarara,Pi...hiya,pi..hiya.,pi...hiyarara...」
「Aza..,aza.,nghe thấy cả tiếng nói vọng lại,ư...gì ,gì nhở?」
「Pi,pi,pi...hiyarara.Pi...hiyarara...tentsukutentsukutententen.À, mà này!Nghe nói dưới gốc cây tùng của nhà ông Hiđê ở dưới chân núi có rất nhiều đồng tiền bằng vàng.」
「Ừ...ừ ,đúng là nhà ta có cây tùng.Aha,cái khăn quấn đầu này đã chỉ cho ta.Thế thì phải đào thử lên xem.」
Và ngay lập tức ông lão Hiđê ra chỗ cây tùng phía sau nhà đào thử.Ôi!chà...đúng là có cái hũ rất to. Rồi ông mở nắp ra bên trong hũ đầy chặt những đồng tiền bằng vàng.
「Ồ... thế này đúng là tốt quá. Ta phải nhanh chóng chia cho nhưng người nghèo và mọi người ở trong làng.Thật là tốt quá.Tốt quá!」
Thế rồi ông lão Hiđê mang hũ tiền vàng ấy chia cho mọi người trong làng.Xong rồi ông lão lại đi theo đường rừng vào trong núi tìm mẹ con nhà Cáo để nói lời cám ơn.
「Cáo con ơi,cáo con ơi,ta tới rồi này.Cáo mẹ ơi,ra đây nào.Nhờ có cái khăn quấn đầu này đã giúp mọi người trong làng.Cám ơn nhà Cáo!Ôi za,mà hình như đi vắng hết rồi,có thể là khoẻ rồi nên mẹ con Cáo đi chơi đâu đó.Ta mang theo đậu rán đến để cám ơn nhưng mà lại đi vắng cả.Thôi thì ta đậu ở đây,lần sau ta lại đến.」
Nói vậy rồi ông lão Hiđê để lại những miếng đậu phụ rán mang theo rồi xuống núi về nhà.
Và vài ngay sau ông lão Hiđê lại mang cái khăn quấn đầu kì lạ ấy ra quấn thử.Và ông lại nghe thấy ,
「Pi,pi.pi..hiyarara.Pi...hiyarara.tentsukutensukutententen.. Gì,gì thế nhở?Người giàu có nhất vùng này đã xây ngôi nhà rất to đẹp thế nhưng không hiểu sao người con gái duy nhất của ông ta lại trở bệnh nặng.À ấy là do ở dưới lòng ngôi nhà ấy có cây Kashi bị chôn vùi ở bên dưới .Ông lão Hiđê nghe thấy điều ấy vội vàng liền đi tới nhà phú ông và kể lại những điều đã nghe thấy.Phú ông ngay lập tức cho đào cây Kashi lên và trồng lại bên cạnh ngôi nhà.Cây Kashi được tắm nắng mặt trời nên mọc nhanh như thổi chẳng mấy chốc lá cây um tùm reo xào xạc trong gió và những chú chim nhỏ cũng tìm tới nhảy nhót ,líu lo,
「Pi...chikupi..chiku,pipipi....」
Và con gái phú ông cũng khỏe trở lại .Còn ông lão Hiđê thấy vậy rất vui mừng thế là ông lại vào trong núi sâu tìm mẹ con nhà Cáo để nói lời cám ơn.
「Nhà Cáo ơi,Cáo con ơi, ta đã đi theo đường rừng và tới đây rồi.Ra đây nào,ồ.. za.Hôm nay cũng lại vắng nhà.Vậy thì ta để đậu phụ rán và cái khăn quấn đầu ở đây.Tất cả được vậy đều nhờ có mẹ con nhà Cáo.Mong nhà Cáo luôn khoẻ mạnh.」
Thế rồi ông lão Hiđê vừa ngoái lại nhìn phía sau vừa xuống núi về nhà.
Và nghe nói sau đó hằng ngày ông lão Hiđê vẫn vào rừng đốn cây và đợi Cáo con.


maintop