maintop

Truyện cổ tích Nhật bản - Tỉnh HIROSHIMA

CÁO OSAN Ở LÀNG ÊBA
Japanese French

Câu chuyện của thành phố Hiroshima.
Một hôm, ông lão đánh cá tên là Rihêi rất phấn khởi chèo thuyền từ biển về cảng.Quả đúng là vui thật!Hôm ấy bể chứa cá trong khoang thuyền của ông lão có 40 tới 50 con cá Kurođai.Vì gần đây thường không câu được nhiều cá, khi thuyền gần cập cảng ông lão Rihêi thoáng thấy và nghĩ trong đầu rằng,
「Ờ..chẳng phải bà lão đang đứng ở kia sao?Đã dặn là không phải ra đón rồi!lạ thật đấy.Hôm nay chắc là bà lão cũng vui lắm.」
Và rồi thuyền của ông lão Rihêi vào cảng. Ông lên tiếng
「Bà ra đón tôi đấy à?」
「Vâng,Tôi nghĩ hôm nay ông bắt được nhiều cá nên ra đón.」
「À là vậy, mệt cho bà quá.Bà xem này!Hôm nay tôi câu được nhiều cá lắm.」
「Ồ,thế à!Ông nhấc lên xem nào.Để tôi mang về cho.」
Một cái giỏ to chứa cá Kurođai được ông lão nhấc lên từ khoang thuyền.Cá trong giỏ dẫy đàng đạch.
「Ông à,đưa cái giỏ để tôi mang về cho.」
「Bà đừng vội vàng như thế.Bằng chừng này tôi mang về được,không cần đâu.」
「Ừ,biết rằng không cần nhưng ông cứ đưa đây cho tôi.」
Nói vậy xong bà lão cố tình giật lấy giỏ cá từ ông lão và lớn tiếng cười 「Kẹch..kẹch..kẹch.」.
Ông lão Rihêi giật mình nhìn lên lúc nãy là bà lão giờ đã biến thành một con Cáo lớn có màu trắng bạc .
「Lão Rihêi lẩm cẩm!Ta xin lão chỗ cá Kurođai này nhớ.Hề,hề kẹchkẹch...」
「A,a... hóa ra mày là con Cáo Osan.」
Nói đến Cáo Osan thì ở quanh khu cảng Êba này nó nổi tiếng là ma lanh và có tâm địa xấu xa.Bị lừa và cướp hết chỗ cá Kurođai câu được ông lão Rihêi không biết làm gì mà chỉ biết dậm chân xuống đất đầy ấm ức.Con Cáo Osan này rất mưu mẹo,ranh ma.Ở trong ngôi làng Êba có nhiều người bị lừa vì không lường trước được tài biến hoá của nó.Vài ngày sau đó,ông lão Rihêi sau khi đánh bắt trở về ông lại thấy bà lão đứng đợi ở bến cảng.
「Hừ hừ.., lại là con Cáo, định mang trò cũ ra lừa ta hả?Hôm nay không để mày lừa nữa.Trông đấy mà xem.」
Ông lão Rihêi không tỏ thái độ gì và tiến vào cảng.
「Bà,bà ra đón tôi đấy à? Hôm nay cũng bắt được kha khá,bà xem này.」
「Thế thì tốt quá,đâu đâu,ồ!Ông câu được nhiều quá!」
Trong lúc bà lão tiến gần để nhìn bể chứa cá trong khoang thuyền thì ông lão khẽ cầm lấy cái gậy tre,
「Này con Cáo xấu xa!」và phang thật mạnh.Thế nhưng bà lão,
「Ừng..ực..ực...」
Ngã quay xuống đất bất tỉnh và không biến hình thành Cáo.
「Kẹch, hê..kẹch kẹch.Lão Rihêi ngốc nghếch!Đó chính là bà lão.Ta đã lừa rồi dẫn bà lão ra đấy.」
Nhìn lên ông thấy Cáo Osan đứng từ trên mái nhà nhìn về phía ông bà và đang cười lớn.Ông lão Rihêi lại bị lừa. Ông chán nản chân tay buông thõng và ngồi bệt xuống đất.
「Đúng là tệ thật!lại bị nó lừa rồi.Đã vậy ta nhờ tới Chồn Jubê ở xứ Sanuki của vùng Shikoku hạ con Cáo này mới được,không thì ngày càng sẽ thật tồi tệ hơn.」
Ông lão vừa lẩm bẩm nói vậy vừa đỡ bà lão đứng dậy rồi đi về nhà.Còn Cáo Osan rất đắc trí vì đã lừa được ông lão trúng kế của mình.Nó đi về núi và nghĩ lại rồi một mình lăn ra cười
「Kẹch kẹch kẹch...」
Một lúc sau nó chợt nghĩ lại lời ông lão đã nói.
「Ông lão đã nói gì nhờ?Hình như đã nói ở Sanuki của vùng Shikoku có con Chồn siêu lừa.Tên nó là Jubê.Ta cũng đã nghe lời đồn về con Chồn này,gì chứ sao mà thắng được ta.Dù là Chồn vùng Shikoku hay vùng Sanuki thì cũng không địch nổi ta đâu .Nhưng sao mà vẫn cứ bồn chồn, đứng ngồi không yên.Lão già Rihêi cố để ta nghe thấy điều vớ vẩn ấy mà.」nó vừa nghĩ trong đầu và nói ra như vậy.Sau đó vài ngày nó tự nhủ rằng,
「Hè hè..,cùng trỗ tài biến hóa rồi so sánh và nếu ta thắng thì khi đó mọi người trong làng sẽ hiểu rằng khả năng của Cáo Osan là số một.」
Và rồi Cáo Osan không thể chờ đợi thêm được nữa.Nó đã đưa giấy thách đấu để so tài biến hóa với chồn .Chồn đồng ý và cầm giấy thách đấu.Chồn lập tức vượt biển và cuối cùng cũng tới được ngọn núi của làng Êba.Cáo Osan rất ngạc nhiên khi trông thấy chồn xuất hiện trên đỉnh núi.Chồn ta có cơ thể to lớn ,bụng như cái trống trên bụng mọc đầy rêu.Đúng hôm đó là đêm trăng rằm đứng trên đỉnh núi cái bóng của chồn phản chiếu to lù đen xì thấy vậy cáo Osan thấy mất hết tự tin.
「Ơi..!Cáo Osan có ở đấy không?」
Giọng của Chồn vang lên như sấm .Cáo nhủ rằng không thể để thua chồn rồi cũng lên tiếng đáp lại,
「Đây, ta ở đây này.」
Nhưng so với Chồn thì giọng của Cáo nhỏ như giọng của muỗi.
「Ôi...mày là Cáo Osan à?Nhanh lên ,thử biến hoá rồi so tài nào!」
Nói rồi Chồn Jubê xoay người một cái và biến thành quái nhân một mắt và cao tới gần mười mét.
「Trông ta thế nào hả?」
Tiếng của Chồn hắt ra phía trên đầu cáo,cái giọng ấy rất to khỏe.
Cáo vội vàng hấp tấp trả lời
「Mà mà ,cứ ... cứ ..từ từ!Biến hóa làm được ngay ấy mà.Đằng ấy cứ thưởng thức cá ở Êba và nghỉ ngơi cho đỡ mệt sau chuyến đi dài rồi tính.」
「Ừ,mà đúng thế!Tối nay ta vừa mới đến tới đây.Vậy thế khi nào so tài được thì nói .」
Nghe Chồn Jube nói vậy cáo thấy nhẹ cả người.Tay này đúng là đối thủ không phải vừa,ta khó có thể thắng được.Nên phải nghĩ cách nếu không thua mất.Cáo ta nghĩ trong đầu như vậy.
Và hôm sau,hôm sau nữa,Chồn Jubê đi ra ngoài vì đêm trước cáo đã bảo với chồn rằng
「Ngày mai, anh ra đợi tôi ở chỗ cây tùng dưới phố.Ta sẽ biến hình và đi qua đó.」
Đã tới giờ hẹn mà không thấy bóng dáng cáo đâu cả. Đứng đợi dưới bóng cây tùng chồn nghĩ không biết cáo biến hóa thành gì .Và lúc đó từ phía xa chồn nghe thấy tiếng
「 Cúi đầu xuống!,cúi đầu xuống!,」
Nhìn lên chồn thấy nào võng ,kiệu,cờ quạt rực rỡ và có cả một đoàn người theo sau.
「Ùi...ùi.ùi... ùi...」
Chồn Jubê thầm nghĩ và thán phục.Cảnh tượng hoành tráng như vậy từ trước tới nay chưa nhìn thấy bao giờ.Và nghĩ rằng ta chịu thua ,chịu thua .Rồi chồn ta dáng vẻ lũ rũ tiến ra phía trước đoàn rước kiệu và nói rằng,
「Cáo Osan-Osan, biến tài lắm, tài lắm.Biến hoá được ra như vậy thật tài ba.Biến thành được cả một đoàn rước lộnh lẫy, hùng tráng giống như thật vậy!Ta hoa cả mắt...thật đáng để học tập.」
「Đồ vô lễ!」
Võ sĩ đi đầu đoàn rước hằm hằm tiến gần tới chỗ chồn Jubê chẳng nói lời nào rút thanh đao sáng choắc chém chồn nhiều phát .Chồn vì không cẩn trọng đã bị mắc lừa cáo và bị chém lát ,tắc thở rồi chết .Cáo Osan ở trên cây tùng đã chứng kiến hết cảnh đó.
「Kẹch kẹch kẹch...,Đồ chồn to xác chán ngắt.Ta đã biết trước là đoàn rước sẽ đi qua,đã trúng kế của ta.Kẹch, kẹch ,kẹch.Ở trên cây cáo ta cười lớn.Vì cười ngặt ngẽo lên cáo bị rơi chổng vó từ trên cây xuống và bị vẹo sống lưng.Kể từ đó khả năng biến hóa thần kỳ của cáo mất đi.Cũng từ ấy không có ai ở làng Êba bị cáo lừa nữa .


maintop