maintop

Truyện cổ tích Nhật bản-Phần Fukushima

Vợ Ếch
Japanese English French chinese

Ngày xửa ngày xưa, từ xa xưa lắm rồi, có một người đàn ông trẻ rất trung thực sống một mình trong ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong núi. “Mùa xuân đã đến, tuyết đã tan, mình phải xuống đồng kiểm tra ngay để chuẩn bị cho vụ mùa sắp tới.” Anh nói rồi nhanh chân bước ra đồng.
Anh dừng lại bên chân núi và nói: “Tuyết đã tan rồi, mình sẽ bắt đầu làm việc thôi. Trời cứ ấm dần lên thế này thì tuần sau mình làm đất được rồi.”
Anh đang trên đường trở về nhà thì nhìn thấy một con rắn bên bờ kè. “Trời ấm hơn nên mày cũng bắt đầu chui ra khỏi hang phải không rắn?” Anh hỏi han tình cảm như hỏi thăm một người bạn thì anh bỗng thấy con rắn đang ngoạm một chú ếch trong miệng.
Nhìn chú ếch trong miệng con rắn thật đáng thương. Anh như nghe như chú ếch đang cầu cứu mình: “Xin hãy giúp tôi! Hãy giúp tôi!”
Người đàn ông trẻ thương xót con ếch và nói: “Này rắn, Bạn không thấy chú ếch thật đáng thương sao! Hãy nhả chú ếch ra ngay lập tức!”
Tuy nhiên, con rắn nhất quyết không nghe theo.
Anh tiến sát lại phía con rắn. Anh thấy chú ếch thật sự đáng thương. “ Hãy thả chú ếch ra!” Anh ra lệnh dứt khoát.
Một lần nữa con rắn lại không nghe lời.
Thương chú ếch quá mà chưa biết phải làm sao. Người đàn ông trẻ quỳ xuống: “Tôi cầu xin bạn, xin vui lòng thả cho chú ếch đi,” Anh nói.
Con rắn cuối cùng cũng đã và nhổ con mồi ra. Chú ếch thoát khỏi miệng rắn ngồi phịch ra đất và liếc nhìn vào người đàn ông trẻ tuổi. “Nhảy đi!” Anh nói.
Nhìn ánh mắt chú ếch chứa chan xúc động như chú muốn nói nhiều điều lắm để cảm ơn Anh. Người đàn ông trẻ cảm thấy vui vui trong lòng: “Mình đã làm được một điều tốt hôm nay. Mình đã cứu cuộc sống của một con ếch.” Khi người đàn ông trẻ trở về nhà, anh uống một ít rượu gạo và ngủ thiếp đi.
Buổi tối ngày hôm sau, có ai đó gõ cửa nhà anh. “Nhà mình ở sâu tít trong núi, cũng chưa từng có khách đến thăm, sao hôm nay lại có người gõ cửa nhỉ?” Anh thắc mắc và mở cửa xem.
Một phụ nữ trẻ xinh đẹp đang đứng trước cửa nhà. “Tôi bị lạc và không có chỗ ngủ đêm nay, tôi có thể ở lại đây một đêm được không, xin hãy vui lòng cho tôi tá túc qua đêm nay?” cô hỏi.
“Tôi sống một mình, vì vậy tôi không nghĩ là thích hợp cho bạn để ở lại qua đêm. Nhưng hoàn cảnh của bạn quả thật không thể không giúp đỡ được. Tôi xin lỗi vì nhà cửa xuềnh xoàng. Xin hãy chờ tôi một chút để tôi sắp xếp một chỗ tương đối cho bạn nằm.” Anh trả lời rồi mời người phụ nữ trẻ ở lại qua đêm trong nhà mình.
Sáng hôm sau khi thức dậy, người phụ nữ trẻ buộc một chiếc khăn tay quanh đầu. Nhóm lửa đun một ít nước nóng. Thấy khách đang chăm chỉ làm việc nhà mình thì Anh thúc giục: “Thôi, để những việc đấy tôi làm cho. Bạn hãy nhanh chóng về nhà của mình đi. Trời sáng rồi đấy!”
“Nhưng tôi không có nhà. Xin hãy cưới tôi và cho tôi ở lại đây”, người phụ nữ trẻ trả lời.
“Cưới ư! Nhưng như bạn thấy đấy, tôi rất nghèo, tôi không thể làm cho bạn hạnh phúc được. Xin hãy nghĩ lại”, người đàn ông trẻ chân thành.
“Xin đừng nói thế! Em thực sự muốn ở lại và là cô dâu của anh.” Người phụ nữ trẻ rất kiên quyết. Ánh mắt chân thành trên một khuôn mặt rất đẹp khiến anh đã bị thuyết phục.
“Vậy em sẽ là cô dâu của tôi,” Anh nói.
Cô dâu của anh làm việc rất chăm chỉ. Cô tìm thấy khung cửi mà mẹ anh thường dệt vải ngày trước, sửa chữa lại để sử dụng và bắt đầu dệt. Khi công việc kết thúc, cô gọi chồng lại bên mình và nói: “Anh hãy mang những tấm vải này ra chợ bán nhé.” Anh mang những miếng vải do dệt xuống chợ để bán. Quả thực nó rất đẹp. Cửa hàng rất hài lòng và họ đặt hàng anh dệt cho họ thật nhiều vải như thế nữa. Cuộc sống của hai vợ chồng cũng từ đấy sung túc hơn.
Mùa thu năm ấy, vào dịp rằm tháng bảy, ở Nhật bản có lễ hội O-Bon (cũng như ngày xá tội xong nhân ở Việt nam, là ngày của những người đã chết, là dịp để mọi người nghĩ về quê hương hay những người thân đã mất). “Em muốn về nhà để thăm lại người thân và thắp hương cho bố mẹ, ông bà. Anh cho em đi nhé?” Vợ xin phép anh.
“Nhưng sao em bảo em không có người thân cơ mà?” Anh thắc mắc.
“Đúng, nhưng em vẫn còn họ hàng, vả lại em muốn thăm mộ bố mẹ và ông bà.” Vợ anh trả lời.
“Vậy anh sẽ đưa em đi. Nhân dịp này anh cũng muốn về quê của em. Chúng ta sẽ ra mắt họ hàng và bạn bè của em. Để họ được biết anh và biết chúng ta là vợ chồng.” Anh khấp khởi và rất muốn đi cùng vợ.
“Không, Anh không thể đi cùng với em được. Em xin anh. Em có lý do khó nói anh ạ. Hãy để em đi một mình nhé.” Trước lời thuyết phục của vợ, anh đành để vợ một mình về quê.
Vợ anh vừa bước đi thì sao anh thấy trong lòng lo lắng, sốt ruột. Không hiểu tại sao vợ lại cứ nằng nặc đòi đi một mình. Mà đường núi thì rất nguy hiểm. Không chần chừ thêm được nữa, anh chạy nhanh theo vợ. Sợ vợ buồn vì không nghe lời, anh chỉ bí mật bám theo sau.
Anh thấy vợ không đi xuống núi mà tiếp tục đi vào rừng sâu. “Tại sao vợ mình lại đi vào rừng sâu? Nhà vợ mình ở tít trong rừng sâu ư?” Anh thắc mắc. Đi thêm một chút nữa, anh đến một ngôi Đền cổ. Ngôi Đền cổ rêu phong và không có ai ở trong Đền. Anh cũng để mất bóng vợ ở đấy.
Anh nhìn xung quanh ngôi Đền thì thấy có rất nhiều ếch trong Đền. Chúng bay nhảy và đậu trên những chiếc lá Sen lớn trong ao.
“Ồ, xem kìa! Những chú ếch thật đáng yêu”. Anh chăm chú xem thì tiếp tục có nhiều con ếch khác nhảy ra. Chúng tụ với nhau thành vòng tròn và nhảy nhót rất vui. Anh hòa mình vào các điệu nhảy và với tay nén một hòn đá nhỏ cho nước trong ao gợn sóng. Thậy không may, hón đá rơi trúng chân một chú ếch làm chú ngã loạng choạng. Những chú ếch khác nhanh chóng đến giúp đỡ và chúng lại tiếp tục nhảy múa. Nhưng anh nhớ ra là đã đến giờ phải về nhà, anh chia tay những chú ếch, về đến nhà thì trời cũng đã nhá nhem tối.
Chờ thêm một hồi lâu sau mới thấy vợ về. Sốt ruột, anh hỏi một loạt: “Ở quê mọi chuyện tốt đẹp cả chứ? Mọi người có khỏe cả không? Sao em về muộn thế?”
“Mọi người khỏe cả, thấy em về họ rất vui. Chúng em nhảy múa với nhau để mừng ngày lễ xá tội vong nhân. Nhưng giữa cuộc vui bỗng có ai đó ném một hòn đá trúng chân chú em. Mọi người phải giúp đỡ chú nên em mới về muộn thế này.
Đó cũng là lúc Anh nhận ra người vợ của mình là một con ếch. “Anh xin thú nhận anh đã đi theo em và người ném hòn đá đấy chính là anh. Nhưng như vậy em là một con ếch sao?”
"Vâng, em là một con ếch, nhưng khi anh đã cứu em khỏi miệng con rắn hồi đầu năm nay, em muốn tìm cách để trả ơn cho Anh. Em đã biến thành người để về làm vợ của anh. Nhưng nay, anh đã biết em chỉ là một con ếch. Em sẽ phải ra đi thôi.”
Anh chưa kịp định thần lại thì vợ anh đã biến trở lại thánh một con ếch và nhảy đi mất.
Câu chuyện nhắc chúng phải luôn quan tâm đến những người xung quanh, thậm chí cả những con vật nữa. Và cũng nhắc nhở chúng ta hãy đối xử tốt với loài ếch!

maintop